Dật phi nhìn Thường Viễn như vậy mà không nói được lời nào,Thường Viễn hiện giờ và Thường Viễn trước kia khác nhau rất nhiều, Thường Viễn trước kia có chuyện gì trái với lẽ thường là đỏ mặt, còn Thường Viễn hiện giờ lời đã nói ra như vậy mà mặt không đổi sắc. Thật là đủ không biết xấu hổ.
Dật phi hơi thở hổn hển không biết nói cái gì, lần này Thường Viễn lại lần cầm một cái bánh gạo đưa đến trước mặt Dật phi, cũng không nói lời nào, cứ vậy chìa ra trước mặt Dật phi, Dật phi có chút hơi sững sốt bánh gạo trước mắt, màu sắc và mùi thơm vẫn là giống như trước đây.
Không thể không nhớ lại lúc trước, lúc còn ở nơi sơn thôn kia.
“Thường Viễn, huynh đang làm vậy? Ở trong nhà bếp hơi cũ nát, có một thiếu niên đang bận bịu, và một cái thiếu nữ ở bên cạnh nhìn hiếu kỳ hỏi.
“Đây là bánh gạo, chút nữa muội mới ăn được. Thiếu niên cười nói với thiếu nữ cười bên cạnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây