Thiên Vũ Hàn bị Tô Ngưng Nguyệt giãy dụa, rời khỏi vòng tay, biểu cảm trên mặt càng tức tối, nhưng đương nhiên hắn sẽ không phát giận lên người Tô Ngưng Nguyệt, chỉ có thể nhìn chằm chằm hai tên phía dưới, đều do bọn họ.
Tô Ngưng Nguyệt rời khỏi vòng tay của Thiên Vũ Hàn thì đứng lên, tìm mồi lửa, muốn nhìn thấy người ở nơi tối lửa tắt đèn này thì không thể không tìm mồi lửa được, cho dù có ánh trăng nhưng cũng không đủ sáng.
Nhưng làm thế nào nàng cũng không tìm thấy.
“Thiên Vũ Hàn, mồi lửa đâu? Tô Ngưng Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Thiên Vũ Trạch ở phía dưới hơi sững sờ, sao lại xuất hiện thêm một người nữa, mà giọng nói này sao quen thuộc như vậy?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây