"Thật." Tô Ngưng Nguyệt gật đầu một cái, suy nghĩ của nàng bị Mao Mao quấy rầy nên cũng không cảm thấy nặng nề như lúc nãy nữa. Thất bại một lần thì có sao, có cái gì ghê gớm nàng không tin nàng không qua được.
Tô Ngưng Nguyệt không kể cho Mao Mao về chuyện vừa rồi. Tuy Mao Mao là ‘sản vật’ ở đây nhưng nơi này đối với nó cũng rất xa lạ, những gì nó nhớ được đều là truyền thừa nên nó cũng không biết chuyện liên quan đến bảo tháp này.
Nghe nói ban đầu trong không gian không có bảo tháp mà là sau này mới có, nó xuất hiện như thế nào cũng không ai biết mà chỉ biết nó không ở đây từ lúc đầu.
Mao Mao cũng không biết rõ chuyện về bảo tháp vì nó cũng không vào được, nó từng muốn vào cùng nàng nhưng không có biện pháp hữu hiệu gì nên không vào được, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Không có nói cho Mao Mao cũng vì không muốn để nó lo lắng, chuyện này một mình nàng lo là đủ rồi, dù sao bây giờ nó vẫn còn nhỏ và cũng chỉ biết ăn uống vui đùa nên nàng cũng không nên quấy rầy cuộc sống này của nó, một người lớn như nàng chẳng lẽ còn muốn một đứa nhóc bận tâm chuyện của mình thì thật là không nên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây