Không hỏi mấy câu như này nữa, lấy khăn bông đặt lên chậu rửa mặt, ánh mắt Tô Ngưng Nguyệt dõi theo mỗi hành động của Tố Trinh, thấy nàng ấy đang bày biện khăn lông, nàng lại nhớ tới lời nói của Thiên Vũ Hàn trước khi đi, vẻ đỏ ửng trên mặt còn chưa kịp tan ra, lại đỏ thêm lần nữa.
Tố Trinh nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Tô Ngưng Nguyệt, chỉ có thể thầm thở dài một hơi.
Lúc Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương không hòa thuận, các nàng ấy làm nô tài cũng cảm thấy thấp thỏm lo âu, bầu không khí áp lực đó, nàng ấy không muốn phải trải nghiệm lần thứ hai. Ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một tiếng. Chủ tử không vui thì sao mà đám nô tài bọn họ dám.
Bây giờ hai người họ đã hòa thuận, cứ nhồi cho bọn họ từng miếng từng miếng cẩu lương ngập họng. Nhìn hai người bọn họ mỗi ngày thân mật đến mức sắp bọn họ sắp chết vì nghẹn.
Giữa trời đông giá rét, cảnh tượng như vậy khiến lòng người cảm thấy ấm áp, đây mới là sự ấm áp vốn có của con người.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây