“Được rồi, nàng vừa mới tỉnh, không cần nói quá nhiều, ta đi trước, nàng nghỉ ngơi đi." Thiên Vũ Hàn nói, đưa nay nhẹ nhàng chạm vào mặt Dật phi.
“Hoàng thượng cũng ở đây sao." Phía sau truyền đến lời nói của Tô Ngưng Nguyệt, âm thanh lãnh đạm, không nghe ra cảm xúc gì.
Tay Thiên Vũ Hàn thoáng chốc dừng lại, nhưng vẫn đưa đến mặt của Dật phi. Tô Ngưng Nguyệt phía sau vẫn tươi cười, trong mắt lại không hề có ý cười, tay nàng nắm chặt thành nắm đấm. Nhìn Thiên Vũ Hàn vuốt ve mặt của Dật phi, tuy không rõ thần sắc ra sao, nhưng động tác ấy rất ấm áp… khiến nàng có chút không chịu được. Dật phi nở nụ cười ngại ngùng, nhìn Tô Ngưng Nguyệt trong lòng đang rực lửa sôi trào. Tên khốn kiếp, không phải hắn ta nói mình mắc bệnh sạch sẽ, không thể chạm vào người phụ nữ khác sao, vậy mà giờ lại có thể chạm vào rồi, đồ lừa đảo… Tô ngưng Nguyệt giận dữ nghĩ.
Ở chỗ những người khác đều không thể thấy, chỉ có Dật phi biết rất rõ, tay Thiên vũ Hàn không hề chạm vào mặt mình, thần sắc cũng không ấm áp như mọi người nghĩ, hắn chỉ là đang cho nàng một ánh nhìn mà thôi. Nghĩ đến đây, sắc mặt của Dật phi có chút gượng gạo, sau đó liền trở về sắc mặt ngượng ngùng đó, Hoàng thượng đxa muốn cho Tô Ngưng Nguyệt thấy, thì vì cớ gì mà mình không phối hợp chút? Điều này thực ra đối với bản thân mình cũng có điểm tốt, sắc mặt lại hiện lên vẻ mềm mại, những người không biết lại tương Thiên Vũ Hàn làm gì nàng.
Lúc đầu Tô Ngưng Nguyệt rất tức giận, nhưng dần dần nàng bình tĩnh lại, khóe miệng vẫn nhếch lên một nụ cười, so với sự tức giận vừa rồi, bây giờ nàng giống như kiểu giận đến thấy nực cười, càng nguy hiểm hơn vừa nãy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây