Tô Ngưng Nguyệt nghĩ vậy liền mở thứ Diêu Xuân đưa cho nàng ra, Tô Ngưng Nguyệt lập tức cười lêm, hoá ra nương của nàng là tới nói với nàng cái này à. Thật sự không ngờ tới đó, nhưng mà cũng rất hiển nhiên, Diêu Xuân không thể tự mình nói với nàng loại chuyện này. Tô Ngưng Nguyệt nghĩ nghĩ rồi tự phì cười một tiếng.
Nếu như nàng là cô nương ở cái thời đại này, vậy thì nàng còn có thể ngại loại chuyện này, nhưng mà nàng lại không phải, thứ này vẽ hàm súc như vậy, nàng xem còn thật sự chẳng thấy thú vị gì, nàng còn từng xem phim người ở đảo cơ mà, thứ này đối với nàng thật sự không tính là gì cả.
Nhưng mà, vốn là xem với thái độ học hỏi, Tô Ngưng Nguyệt còn lật xem quyển sách này một chút, sau đó cứ xem như vậy, lại ngủ mất tiêu.
Tô Ngưng Nguyệt bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc: "Ngưng Nguyệt, muội tỉnh chưa? Tô Ngưng Nguyệt mở hé đôi mắt mơ hồ muồn ngủ ra, sau đó thấy bên ngoài trời còn chưa kịp sáng, oán giận kêu một tiếng: "Tẩu tử, trời còn chưa sáng mà, để cho ta ngủ thêm chút nữa được không?
Chương Dự nghe thấy tiếng của Tô Ngưng Nguyệt, sau đó ra hiệu cho nha hoàn mở cửa ra, sau đó nha hoàn liền lần lượt bê đồ tiến vào, Chương Dự tiến lên gọi Tô Ngưng Nguyệt còn đang ngái ngủ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây