Tô Ngưng Nguyệt tò mò hỏi: “Không phải chàng phải đang ở kinh thành sao? Sao đột nhiên lại tới đây? Chàng tới đây thì trong triều phải làm sao?
Thiên Vũ Hàn buồn cười nói: “Hoàng hậu của ta còn chưa gả vào đã nhọc lòng thay ta như vậy, vậy nếu đã gả qua rồi chắc sẽ nhọc lòng hơn đúng không? Thiên Vũ Hàn thành công trêu chọc Tô Ngưng Nguyệt, nàng dùng tay huých vào eo hắn, nói: “Chàng nói thêm câu nữa thử xem? Ta mặc kệ chàng, chàng buông ta ra.
Ai biết được Thiên Vũ Hàn còn ôm chặt hơn, tỏ vẻ đáng thương nói: “Ta không đấy, nàng không biết ta đáng thương thế nào đâu, mấy đại nhân đã thành thân rồi cả ngày đều ân ái với thê tử trước mặt ta, ức hiếp trẫm không có nương tử, cho nên ta mới cố ý tới đây đưa nương tử ta về đó.
Mặc dù lời nói của Thiên Vũ Hàn vô cùng trẻ con, nhưng Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy trong lòng thấy rất thoải mái, sau đó vỗ vỗ đầu của hắn, nói: “Ừm, không sao, bọn họ dám ức hiếp chàng, vậy ta sẽ trả thù cho chàng.
Thiên Vũ Hàn bị vỗ đầu cũng không tức giận, ngược lại còn bày ra bộ dáng rất hưởng thụ, Thiên Vũ Hàn nghĩ dù sao cũng là thê tử của mình, dù cho có vỗ đầu hắn thì cũng là chuyện rất bình thường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây