“Ở trong cái kinh thành này, phủ Thừa tướng cách Vương phủ cũng không xa lắm, Vương huynh thật sự nhớ Vương phi sao không tự mình đi tìm? Còn hạ thánh chỉ làm gì? Ngươi cho rằng thánh chỉ trẫm tốt đến vậy sao, muốn có thì có? Ta hạ một thánh chỉ vì để Vương phi trở về, ta không mất mặt à?"
Kỳ thật, trong lòng Thiên Vũ Hàn có chút khoái ý, xem ra không chỉ có mình hắn buồn bực. Như này trong lòng hắn cân bằng hơn rất nhiều.
Thiên Vũ An oán trách nhìn hắn, hỏi: "Bệ hạ không thể nhân từ một chút sao? Thần không có thê tử thì có lợi gì cho ngài thế?"
"Không có lợi gì hết. Nhưng mà, trẫm chỉ là không quen nhìn ngươi thế thôi, dù sao trẫm không có Hoàng hậu bên cạnh, ngươi thì không có Vương phi bên cạnh, như này trong lòng trẫm dễ chịu hơn." Thiên Vũ Hàn nói ra câu này có chút đáng yêu. Thiên Vũ An không biết có phải là ảo giác của mình hay không, luôn cảm thấy đêm nay bệ hạ có chút kỳ quái, dường như còn một chút buồn bực.
"Bệ hạ, nếu như ta nhớ không lầm, Tô tiểu thư hình như là Hoàng hậu của người mà, người nói như vậy, Tô gia nhất định sẽ không vui." Lời Thiên Vũ An nói làm Thiên Vũ Hàn cảm thấy khó chịu: “Nàng đã tuân theo thánh chỉ, tại sao người còn muốn thay đổi?"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây