Lúc ăn cơm, mọi người đều liều mạng chất đầy thức ăn vào bát Tô Ngưng Nguyệt, Tô Ngưng Nguyệt nhìn cái bát không thể chất nổi nữa nói: "Được rồi được rồi, đừng gắp nữa, gắp nữa con ăn không nổi đâu.
Diêu Xuân bất mãn nói: “Ăn có một tí như thế làm sao mà được chứ? Con gầy như vậy, phải ăn nhiều một chút mới được."Tô Ngưng Nguyệt lại nhìn xem chính mình: “Nương, con gầy chỗ nào chứ?
Tô Ngưng Nguyệt thật sự không thấy mình gầy, có lẽ là cha mẹ trên thế giới này đều như vậy, có một loại gầy gọi là cha mẹ thấy bạn gầy, có một loại lạnh, chính là mẹ cảm thấy bạn lạnh. Cho nên, cho dù Tô Ngưng Nguyệt ngoài miệng có kêu ca nhiều thế nào, nhưng mà những thứ đó nàng đều ăn hết.
Tô Mộc lúc này mới nghiêm túc nói: "Sau này không được tuỳ hứng như vậy nữa, muội không biết, cả nhà lo lắng cho muội thế nào đâu. Cho dù muội có không muốn trở về cùng phu nhân, nhưng ít nhất muội cũng phải để lại cho phu nhân một bức thư chứ, muội như thế có biết là doạ người lắm không hả.
Tô Ngưng Nguyệt ăn nốt mấy miếng cơm, bị giáo huấn đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, nhưng mà lần này không có ai giúp nàng cả, bởi vì ai cũng cảm thấy, Tô Mộc nói như vậy rất đúng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây