Diêu Xuân do dự rồi, phải, việc học của Tô Thần vẫn luôn là tâm bệnh lớn nhất của bà. Bà cũng vô cùng hy vọng con trai mình có thể cho mình nở mày nở mặt, cho nên, câu này của Tô Ngưng Nguyệt quả thực khiến cho bà không nói được gì.
Diêu Xuân không nói lời gì níu kéo, Tô Ngưng Nguyệt thực sự không nói ra được trong lòng mình có cảm giác gì. Rõ ràng là lựa chọn của mình, nhưng khi mẫu thân quyết định như vậy, trái tim của nàng vẫn sẽ đau.
“Người xem, nương, sản nghiệp của chúng ta ở bên này cũng không thể bỏ được đúng không, tuy rằng bây giờ ca ca đã làm quan rồi, nhưng mà trên trên dưới dưới có chỗ nào không phải sắm sửa đâu, bây giờ, vẫn chưa phải lúc con tới Kinh Thành, đợi khi nào cuộc sống của ca ca ổn định rồi, việc làm ăn bên này cũng ổn thoả rồi, khi ấy con sẽ lên Kinh Thành.
Diêu Xuân biết, đây là lựa chọn tốt nhất, tuy rằng đều là miếng thịt trong lòng bàn tay, nhưng mà, nhi tử của mình, mình bắt buộc phải đi theo, bà còn phải bế tôn tử nữa chứ. Nhưng mà, nữ nhi, dù có thế nào cũng vẫn phải gả ra ngoài.
"Vậy con, tự chăm sóc bản thân mình cho tốt đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây