Tạ Hồi dường như đã trở thành một người khác ngay khi nàng ấy vừa đến trước mặt lão phu nhân, nàng ấy đặc biệt rụt rè, như thể cô ấy luôn luôn làm nũng với tổ mẫu của chính mình vậy, mà lão phu nhân luôn luôn cao quý xa cách khi đối diện với cháu gái nhà mình cũng trở nên ôn nhu tình cảm.
Nàng ấy kéo tay Tô Ngưng Nguyệt đi đến trước mặt lão phu nhân, sau đó giới thiệu nói: “Tổ mẫu, đây là Ngưng Nguyệt mà con đã nói với người. Lão phu nhân kéo tay Ngưng Nguyệt lại, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen, sau đó nói: “Thật là một tiểu cô nương tốt. Nói xong liền đem cho nàng một cái vòng ngọc trên tay bà, sau đó nói: “Cái vòng ngọc này ta đã mang theo bên mình cũng hơn bốn mươi năm rồi, là món quà năm đó Thái Hoàng Thái Hậu thưởng cho ta. Hôm nay ta liền cho ngươi.
Các phu nhân ở đây hai mặt nhìn nhau, bọn họ không thể ngờ lão phu nhân sẽ đem món đồ trân quý như vậy tặng cho một tiểu cô nương, Tô Ngưng Nguyệt cũng không ngờ nàng chỉ vừa mới gặp mặt lão phu nhân đã được bà tặng cho món đồ quý giá như vậy.
Nàng vội vàng tháo vòng ra, sau đó dùng hai tay dâng trả, nhưng lão phu nhân lại nói: “Đứa nhỏ này cứ cầm lấy, ta và ngươi có duyên, món đồ này cũng không tính là cái gì quá quý giá, chỉ là một món trang sức nhỏ mà thôi.
Tuy rằng lão phu nhân nói như vậy, nhưng chiếc vòng ngọc này sao lại không đáng giá cho được. Chưa kể ngọc tốt hay xấu, chỉ dựa vào việc nó được Thái Hoàng Thái Hậu ban thưởng cũng đã liền vô cùng trân quý.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây