Khi tới gần thị trấn nhỏ ở Tây Bắc, Thiên Vũ Hàn ngồi trên ghế trong khách quán với khuôn mặt nặng trĩu, nhìn bức thư ở trong tay, một ám vệ mặc đồ đen, bịt kín quỳ ở trước mặt Thiên Vũ Hàn, nhiệt độ xung quanh Thiên Vũ Hàn ngày một thấp, trong lòng ám vệ không khỏi có chút run sợ.
Một lúc lâu sau, ánh mắt của Thiên Vũ Hàn di chuyển rời khỏi bức thư, lên tiếng hỏi: “Còn có thông tin gì khác không?
Ám vệ cúi đầu đáp: “Bẩm chủ tử, tạm thời vẫn chưa có thông tin gì, người của chúng ta vẫn đang theo dõi, một khi có tin tức lập tức sẽ tới bẩm báo.
Thiên Vũ Hàn phất tay nói: “Ngươi lui xuống trước đi, tiếp tục theo dõi, tiện thể phái người theo dõi cả trong cung, có biến động gì lập tức tới báo dù là nhỏ nhất, nhớ là không để bị người khác phát hiện.
Ám vệ kiên quyết đáp: “Rõ! Nói xong liền biết mất khỏi phòng của Thiên Vũ Hàn, gió ở bên ngoài rất lớn, to đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng của gió bụi, không nghe thấy bất cứ một âm thanh nào khác, Thiên Vũ Hàn ủ rũ nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau ngọn nến bị thổi tắt, cửa sổ bị vỡ tiếng gió thổi vù vù truyền vào, sau đó, cheng một tiếng, trong căn phòng tràn ngập bóng tối của Thiên Vũ Hàn đột nhiên phát ra tiếng binh khí va đập vào nhau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây