Liền lập tức ra ngoài kiểm tra, vừa ra đến cổng thì nhìn thấy lão gia tử Tô gia vui vẻ cười khà khà từ trên xe ngựa đi xuống, theo sau là Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Thần nhìn thấy xe ngựa mà hai mắt phát sáng, thích thú hỏi Tô Ngưng Nguyệt: “Tỷ, xe ngựa ở đâu ra vậy, sau này, đệ có thể lên ngồi thử được không? Tô Ngưng Nguyệt cười nói: “Lên đi, đây là xe ngựa của nhà chúng ta, vừa mới mua xong, sau này sau khi đệ tan học sẽ giao nó cho đệ chăm sóc.
“Được, sau này đệ sẽ cho nó ăn. Nói rồi Tô Thần thích thú trèo lên xe ngựa, Diêu Xuân nhìn thấy xe ngựa cũng vui mừng nói: “Sao lại nghĩ tới chuyện mua xe ngựa vậy.
Lão gia tử Tô gia nói: “Nguyệt nha đầu nói là mua xe ngựa cho tiện, để chúng ta chuyển hàng hóa, không cần phải lúc này cũng mượn xe bò của nhà Nhị Ngưu nữa.
“Đúng là tiện lợi, mau dắt xe ngựa vào hậu viện đi. Diêu Xuân dắt Lý Tích Tuyết đi vào trong, đôi mắt to tròn của Lý Tích Tuyết long lanh nhìn chiếc xe ngựa, Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của Lý Tích Tuyết thì mỉm cười và cho Lý Tích Tuyết ngồi lên xe ngựa, nàng nói với Lý Tích Tuyết: “Ngưng Nhi ngồi trên xe ngựa để Thần Nhi ca ca của muội đánh xe nhé.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây