Tô Ngưng Nguyệt nheo mắt, khóe miệng nhếch lên, đang lo không biết tìm bọn chúng kiểu gì, không ngờ lại tự tìm đến?
Ra hiệu cho Lâm Dương đi theo mình, rồi Tô Ngưng Nguyệt trực tiếp rời đi, nhưng trước khi rời đi nàng có buộc một miếng vải vào móng ngựa, lúc ngựa chạy sẽ không phát ra âm thanh, mà cũng không ảnh hưởng đến tốc độ chạy của ngựa.
Ở bên kia.
Lệnh Hồ Xung Phong dẫn theo một đội người ngựa di chuyển trong đêm tối, dù đêm khuya cũng không dừng lại nghỉ ngơi.
Tô Ngưng Nguyệt và Lâm Dương âm thầm đi theo bọn họ, không theo sát quá gần, có vũ khí gian lận là không gian này thì việc bám theo bọn họ chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần không vượt quá phạm vi kia thì bọn họ đi tới đâu cũng có thể đuổi kịp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây