Khi Tô Ngưng Nguyệt ra đến ngoài cổng thành thì trời đã tối, cổng thành cũng đã đóng từ lâu, Lâm Dương nhìn cánh cổng lớn đóng chặt, muốn gọi bọn họ ra mở cổng nhưng bị Tô Ngưng Nguyệt ngăn lại.
“Lâm Dương, ngươi lại đây. Giọng của Tô Ngưng Nguyệt vọng ra ngoài.
Lâm Dương hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đi vào theo mệnh lệnh của Tô Ngưng Nguyệt, mệnh lệnh của công tử không thể làm trái.
“Ngươi yên tâm, lần này ta sẽ không bỏ lại bọn ngươi nữa, ta cũng rất trân trọng mạng sống này, ta có chuyện muốn dặn dò bọn họ.
“Ừm. Lâm Dương nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây