Thời gian cả ngày, Diệp Phù xem sách, luyện châm cứu, nhảy dây, luyện lực cánh tay và xem máy tính bảng cho qua thời gian, cho tới buổi chiều, Diệp Phù lấy ra một cái bát, ngâm hạt đậu nành. Hạt đậu nành cần ngâm trong nước khoảng 7 – 8 tiếng, sau đó cho vào thùng nhỏ ủ kín lại, sau ba bốn ngày là có thể nảy mầm thành giá đỗ, lúc ấy có thể sử dụng để ăn lẩu.
Mùi xi măng tan đi một chút, Diệp Phù lót rất nhiều tấm hút ẩm ở trong phòng ngủ, cô lấy ra cuộn len và kim móc, dự tính móc một chiếc áo len để giết thời gian.
Đối với Diệp Phù mà nói, động não đơn giản hơn thực hiện rất nhiều. Cô học theo các bước thực hiện trong sách, thất bại không biết bao nhiêu lần, ngón tay còn bị chọc thủng vài lỗ. Ở thời điểm n + 1 lần muốn từ bỏ, cô thành công móc được một cái khuyết. Thời gian tự tiêu khiển luôn trôi qua rất nhanh, ngày thứ ba, Diệp Phù nhìn thành phẩm vừa hoàn thành, một nỗi bực mình nghẹn nơi cuống họng không thoát ra được.
Cái này có thể so sánh với quần áo của ăn mày, quả thật cô đã lãng phí thời gian ba ngày mà làm ra hay sao?
Không cần nói đến các đường đan móc xộc xệch, ngay cả tính đối xứng còn không làm được, tay áo một bên dài một bên ngắn, một bên rộng một bên hẹp, chắc có lẽ chỉ sinh vật biến dị mới mặc vừa được. Nghĩ đến việc bản thân lưu trữ trong không gian mười mấy thùng len sợi, Diệp Phù thấy thật hối hận, sớm biết bản thân không có cái thiên phú này, còn không bằng lưu trữ mấy túi gạo, dù sao ăn vào trong bụng mới là đúng đắn nhất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây