“Là tuyệt thực, hay là không muốn ăn?”
Khâu Lan giật mình sợ hãi, không dám tin mà nhìn Diệp Phù: “Cậu nhắc đến tớ mới nhớ tới, quả thực ông nội tớ rất giống với tuyệt thực”.
Diệp Phù ra hiệu cho cô ấy đi ra ngoài nói chuyện, hai người đi tới phòng khách, Diệp Phù sắp xếp lại ngôn ngữ, nhỏ giọng nói: “Ông nội của cậu có đôi khi sẽ tỉnh táo, ông cụ biết bà nội của cậu, cha mẹ của cậu đều đã qua đời, trong lòng khó chịu, có thể là có ý định tuyệt thực để tự sát, về phương diện khác, có thể là ông cụ cảm thấy là gánh nặng cho cậu, muốn tiết kiệm đồ ăn cho cậu”.
Khâu Lan ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh cửa, đột nhiên cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu nhỏ giọng khóc nức nở.
“Cái gì ông tớ cũng biết, Diệp Phù, cái gì ông tớ cũng hiểu”.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây