Ngày hôm sau, Trần Đại Hà và Thôi Lệ có mặt trước cửa phòng Diệp Phù, chỉ sau một đêm tóc Trần Đại Hà trắng một nửa, ông ta như già đi mười tuổi, Thôi Lệ mặt không biểu cảm đứng ở bên cạnh, bộ dạng cũng nửa chết nửa sống.
“Tiểu Diệp, những việc trước đây, chú thực sự hổ thẹn, cũng rất xin lỗi, Trần Đan và mẹ nó đã... Không nói điều này, chú Trần đến đây, có một việc muốn xin cháu giúp đỡ, Thôi Lệ nói nó mang thai, phiền cháu có thể giúp đỡ khám xem thế nào được không?”
Ánh mắt Diệp Phù dừng trên bụng Thôi Lệ, cô ta phản xạ có điều kiện, ôm bụng lùi ra phía sau một bước.
“Tôi khám bệnh chữa bệnh đều yêu cầu trao đổi bằng vật chất”.
Trần Đại Hà gật đầu: “Chú hiểu, chúng ta sẽ không chơi xấu đâu”.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây