“Đừng giết tôi, tôi biết nhà ai có đồ ăn, tôi có thể nói cho các người biết.”
Một đôi tay hôi hám bẩn thỉu bóp cổ Nhiệm Nguyệt, xách cô ta lên, ánh mắt người đàn ông không chút dè dặt đảo khắp người cô ta và phát ra tiếng cười gian ác.
“Vậy sao? Bây giờ tôi không muốn tìm đồ ăn mà có hứng thú với cô hơn.”
Nhiệm Nguyệt sợ phát run, cổ bị bóp chặt, mặt đỏ tía tai, hai mắt trắng dã.
“Tôi bị bệnh, tôi bị AIDS, có điều tòa nhà này có người sạch sẽ và xinh đẹp hơn, nhà 902 có một người, nhà cô ấy ngoài cô ấy ra toàn là người già, nhà 1001 có một người, cô ấy là trẻ mồ côi, trước đây từng là thủ khoa đại học của Lan Thành, nhà cô ấy có rất nhiều đồ ăn, tôi thấy cô ấy đem được rất nhiều đồ về, bọn họ đều xinh đẹp hơn tôi, tôi có thể dẫn anh lên đó, tôi thật sự là bị bệnh, đại ca, tha cho tôi đi cầu xin anh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây