Người nọ vẫn luôn trốn ở trong bụi cỏ, Diệp Phù cũng không thấy rõ bộ dạng, chỉ có thể lên đảo nhìn xem.
Khương Nhũng ấn vang bóp còi, thuyền bắt cá chậm rãi tới gần đảo nhỏ, Diệp Phù nhanh chóng nhảy xuống.
Chờ cô vạch bụi cỏ ra nhìn người bên trong, đối phương cũng là rõ ràng sửng sốt, sau đó giơ tay xoa xoa đôi mắt, không dám tin tưởng mà nhìn cô.
“Văn Văn, thật sự là em.”
Văn Văn mặc quần áo rách tung toé, trên người và trên chân đều dính cỏ dại, mấy tháng không gặp, trên mặt cô bé có thêm một vết sẹo rất dài rất lớn, đôi tay bởi vì sưng đỏ mà nứt da, trong tay cô bé cầm hai cục đá, đang rúc ở cỏ dại run bần bật.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây