Khương Nhũng cầm lấy sợi dây thừng, chuẩn bị buộc Diệp Phù vào lưng mình. Trong ba lô của Diệp Phù còn có hai đứa nhóc, cả gia đình bốn người vừa thoát chết, nhưng nguy hiểm vẫn chưa được giải quyết triệt để.
Hai chân của Diệp Phù vẫn đang chảy máu, cô ăn ba viên thuốc giảm đau, rắc một nắm bột ngăn máu lên trên, cười toe toét nhìn Khương Nhũng.
“Thật sự không đau.”
Khương Nhũng giúp cô lau sạch vết bẩn và đất bùn trên mặt, sau khi băng bó đơn giản, Diệp Phù nằm trên lưng anh, Khương Nhũng dùng dây thừng buộc chặt cô vào lưng mình, bắt đầu chạy về phía trước.
Vết thương trên người Khương Nhũng đã hồi phục nhanh chóng, nhưng Diệp Phù vẫn nhét hai viên thuốc giảm đau vào miệng anh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây