Bà cụ chống gậy đứng cách đó không xa, Thư Vân vẫn đang khóc, xe khởi động chậm rãi, bà cụ chạy tới.
“Bà ơi, con sẽ trở lại, khi con trả thù, con sẽ quay lại tìm bà.”
Bà cụ khóc lóc vẫy tay, miệng mím chặt, bà nói: “Bảo trọng.”
Xe rời khỏi thị trấn, hai bên đường cây ngày càng thưa thớt, muỗi dường như lại nhiều hơn.
Diệp Phù bảo Thư Vân thoa phấn độc lên quần áo, cô ấy không cần phải bịt mặt nữa. Cô ấy ngồi trong góc, luôn cúi đầu không nói chuyện, Phương Duy thỉnh thoảng nói vài câu với cô ấy, cô ấy mới trả lời vài câu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây