“Bọn họ đi múc nước bị mấy người kia đánh, bởi vì không đủ lương thực, mẹ nó, mấy người kia đúng là quá đáng, không thể để bọn họ tùy ý bá chiếm lấy nguồn nước, chắc chắn bọn họ đang muốn đổi hết lương thực của chúng ta.” Tề Viễn tức giận không ngừng chửi thề.
Trong lòng Diệp phù đã có tính toán, cái loại súc sinh vọng tưởng muốn giàu trên nỗi khổ của người khác này, vẫn là tiễn bọn họ về gặp diêm vương đi.
“Mọi người nghỉ ngơi trước đi, bọn họ dám làm như thế, đã đắc tội với tất cả mọi người, bọn họ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Vạn Đào đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Phù, Diệp Phù không chút chột dạ đối diện với ông ta.
“Diệp Phù nói đúng đấy, không cần phải tức giận, chúng ta mấy nghìn con người, tại sao phải sợ tám người bọn họ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây