Diệp Phù sờ lên cái đầu tròn của An An: “ An An có nhớ dì không?”
“Nhớ.”
“Ngày nào thằng bé cũng nhắc đến cô bên tai tôi đó. Diệp Phù, cô quá giỏi rồi. Vậy mà còn có thể tìm được nấm ở trong cát. Nó thực sự ăn được à?”
“Đúng đó, nó không có độc. Hôm nay tôi và Khương Nhũng đều ăn rồi, ngon lắm. Có thể chiên, xào hoặc luộc lên đều được.”
Mặt mũi Lâm Tư Nhiên tràn đầy hưng phấn nói: “Vậy thì chúng ta mau đi đào đi. Sau khi nghe Khương Nhũng nói, chúng ta đã lập tức tới đây mà không kịp rửa bát. Nhưng cũng đã nói cho Vạn Đào và những người khác biết rồi, lát nữa sẽ càng có nhiều người đến đây.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây