“Diệp Phù, cô nói xem liệu có còn người chạy nạn chạy tới đây không? Nếu như còn, chẳng lẽ khu an toàn vẫn sẽ thu nhận bọn họ sao? Nhỡ bọn họ có ý đồ xấu, muốn làm hại chúng ta thì sao?”
Lâm Tư Nhiên không đồng ý thu nhận những người này, trên ngọn núi cách đây ba cây số cũng mọc đầy cỏ xanh tươi tốt, trong núi cũng có nước, thực ra có thể bảo bọn họ vào trong núi sinh hoạt.
“Con người được sống an ổn quá lâu sẽ rất dễ mềm lòng, nhưng theo những gì mà tôi quan sát được, bọn họ cũng không nói dối, về phần liệu có ý đồ xấu gì không, tôi nghĩ, trong lòng mấy người chú Lưu biết rõ, sẽ không để loại chuyện này xảy ra đâu.”
Lâm Tư Nhiên vẫn cảm thấy không thoải mái: “Tôi lo lắng không biết sau này họ có còn thu nhận người chạy nạn khác hay không, khu an toàn chỉ lớn bằng nhường đó, tài nguyên cũng chỉ có nhiêu đây, người khác vào ở, chẳng phải là cần chia bớt đồ vật vốn có của chúng ta hay sao?”
“Thế nhưng nghĩ lại, nếu như là tôi đang chạy nạn, vất vả lắm mới tìm được một vùng ốc đảo, tôi cũng muốn ở lại, nếu như bị đuổi đi, có thể ngay cả hy vọng sống sốt tôi cũng không còn nữa, tôi rất rối rắm, tôi không hy vọng bọn họ ở lại nơi này, thế nhưng tôi lại không làm nổi hành động đuổi bọn họ đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây