Người nọ gật gật đầu: “Căn cứ Liên Thành vốn có ba mươi vạn người sống sót, sau khi mưa axit bộc phát, trong căn cứ có rất nhiều người tử vong, số người chết suýt chút nữa đã lên tới hơn hai mươi vạn, bởi vì ngày đó tất cả mọi người đều đang làm việc ở bên ngoài, chúng tôi ở trong phòng, chạy thoát được một kiếp. Mưa axit ngừng, sương mù dày đặc lại tới, chúng tôi chịu đựng ở căn cứ Liên Thành một năm thì đột nhiên xảy ra động đất, giết chết rất nhiều người, toàn bộ nhà ở sụp đổ, nên chúng tôi chỉ có thể rời khỏi căn cứ chạy nạn, đi gần bảy tháng, mới tới được nơi này.”
Người nọ nói xong, bắt đầu ho khan kịch liệt, lúc này, có mấy bà thím cầm thức ăn đi vào, ánh mắt của bọn họ nháy mắt thay đổi, giống như sói đói nhìn thấy con mồi, trong mắt bắt đầu bốc lên ánh sáng xanh biếc.
“Đừng nóng đừng nóng, cho mấy người ăn.”
Bọn họ nghe bảo là được ăn, hoàn toàn mất đi lý trí, trực tiếp dùng tay bốc đồ lên, cũng không quản đồ ăn có nóng hay không, cứ thế nhét thẳng vào trong miệng ăn như hổ đói.
“Đáng thương quá, may mà chúng ta không rời khỏi khu an toàn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây