Diệp Phù nghe xong, trở về phòng cầm cung nỏ cùng nỏ tiễn đưa cho cảnh sát Tống: “Có cần hỗ trợ hay không?”
“Không cần, bọn họ nói chỉ có bốn con sói con.” Cảnh sát Tống cầm cung nỏ, không chậm trễ lập tức rời đi.
Đứa trẻ bị tha đi là trẻ mồ côi, các cư dân đều không muốn mạo hiểm, nhưng cảnh sát Tống lại không thể nào ngồi yên mặc kệ được, anh ta cầm cung nỏ, cùng Lưu Chương chạy lần theo dấu chân sói.
Diệp Phù giặt quần áo xong, cũng đi ra ngoài nhìn thoáng qua, đứa nhỏ còn chưa được cứu về, Lưu Chương cùng cảnh sát Tống đã đi được nửa giờ rồi.
“Xong rồi, phỏng chừng là lành ít dữ nhiều, sói nào có dễ chọc cơ chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây