“Cô có thể nói với tôi không, bây giờ cô đang nghĩ gì?”
Diệp Phù mở mắt: “Tôi đang cảm thấy rất mệt mỏi, cho dù chúng ta có rất nhiều đồ ăn, nhưng chúng ta không có cách nào chống cự lại tai nạn và thiên tai ập tới trong nháy mắt, chúng nó tùy thời đều có thể phát sinh, có lẽ một giây sau, có lẽ ngay lúc chúng ta ngủ.”
Khương Nhũng cảm nhận được cô đang sợ hãi và bất an, cô rất ít khi bộc lộ mặt yếu ớt của mình, điều này làm cho Khương Nhũng hơi bối rối và buồn phiền.
“Rõ ràng là tất cả mọi người đều sống rất chăm chỉ, ngay cả khi sống trong sương mù dày đặc không nhìn thấy đường, không có mặt trời, thiếu nước, thiếu muối, tất cả mọi người đều không bị đánh bại, xây dựng lại nhà cửa, chăn nuôi, trồng rau, rõ ràng là mọi người đều rất cố gắng làm việc.”
Diệp Phù vùi đầu vào trong đầu gối, không để Khương Nhũng nhìn thấy nước mắt cô rơi xuống.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây