“Tôi thực sự cảm ơn vì anh không giúp tôi.” Giọng nói Diệp Phù khàn khàn: “Tôi ngủ bao lâu rồi, còn mưa không? Bên ngoài sao rồi? Có bị ngập không? Có nhà nào bị sập không?”
“Cô ngủ ba ngày rồi, tôi vẫn luôn không đi ra ngoài nên không biết tình hình bên ngoài.”
Diệp Phù thăm dò hỏi: “Đừng nói với tôi là ba ngày nay anh không ăn gì hết, ngồi ở cuối giường của tôi hết ba ngày nha?”
Khương Nhũng gật đầu: “Tôi sợ cô chết nên vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, cũng may cô không chết.”
Diệp Phù mới tỉnh lại, cả người mất sức, nghe tiếng mưa bên ngoài, cô thở dài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây