Vạn Đào lắc đầu: “Sẽ không, cảm ơn các cô, không ngờ chúng tôi còn có thể được cứu sống, tôi vốn đã không ôm hy vọng gì, cô gái, không cần gọi tôi là lãnh đạo, hiện giờ tôi cái gì cũng không phải.”
Diệp Phù cười, không nói nữa.
Bởi vì trong biệt thự không còn phòng, mà mấy biệt thự xung quanh cũng đã bị những người sống sót khác chiếm, nên ba người cục trưởng Lưu chỉ có thể tiếp tục nằm trên sàn trong phòng khách nghỉ ngơi.
Ba ngày sau, thương tích của ba người chuyển biến tốt, đã có thể đi lại.
“Cục trưởng Lưu, đồ chú nói ở nơi nào?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây