“Khương Nhũng, anh có nghĩ rằng ngoài kia vẫn còn vùng đất không bị mưa axit ăn mòn không?”
Khương Những ngước mắt nhìn cô, khẽ gật đầu: “Chắc chắn có.”
“Thật sự vẫn có sao?”
“Tôi tin là có.”
Diệp Phù co rúc trong chăn, nghe tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, cảm thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây