Người phụ nữ mang thai cố gắng nở ra một nụ cười, người đàn ông bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, Diệp Phù nhìn cậu bé núp trong góc, bất đắc dĩ thu lại ánh mắt.
Bận rộn cả buổi sáng, cư dân ở tòa nhà số 10 đều gần như đã ổn định trở lại.
Diệp Phù cũng không phải Bồ Tát sống, sau khi trở về sẽ khóa trái cửa, nếu lúc này còn có người ra ngoài hít khói độc thì cho dù có chết cũng đáng đời.
Sương khói lượn lờ khắp căn cứ, toàn bộ tầm nhìn đều bị cản trở, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng gọi cứu mạng của tòa nhà bên cạnh nhưng bên ngoài mưa axit đang rơi, nước mưa axit đọng lại trên mặt đất cao như vậy, ban quản lý căn cứ cũng bó tay hết cách.
“Lần này thật sự xong rồi, sau này sao thổ nhưỡng còn có thể trồng được nữa? Có lẽ cây cối bên ngoài đều bị ăn mòn rồi.” Vẻ mặt Tề Viễn ưu sầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây