“Có thể nói được chưa? Anh có thể nghiêm túc một chút không?” Diệp Phù lên tiếng, Tề Viễn ho một tiếng nghiêm túc hơn rất nhiều.
“Có thể, tôi sẽ nói chuyện chính, chính là, lúc tôi đến tầng làm việc, nhìn thấy chỗ đó treo bốn cái thi thể, trên mặt một thi thể còn có một thẻ bài tạ tội, bên trên thẻ bài viết, nếu trong vòng ba ngày, căn cứ không thể đưa ra cách giải quyết, toàn bộ nhân viên quản lý đều không cần sống nữa.”
Tề Viễn nói xong, bắt đầu vỗ tay.
“Không dễ dàng nha, thời này mà vẫn còn những người chính nghĩa.”
Diệp Phù lại liếc mắt nhìn Khương Nhũng, vừa hay anh ta cũng nhìn cô, hai người liếc nhau, ăn ý mà dời đi ánh mắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây