Diệp Phù không buông tay, ngược lại càng bóp mạnh hơn, “Thật buồn cười, lúc trước tớ vậy mà lại cảm thấy cậu còn được tính là một người tốt, cuối cùng người gian xảo nhất chính là cậu.”
Trong mắt Lâm Kiều tràn đầy sợ hãi, cô thật sự sợ.
“Tớ nói bậy đó, tha cho tớ đi, Diệp Phù, lúc nãy tôi cảm thấy khó thở, mới có thể nói hươu nói vượn, chúng ta là bạn bè mà.”
“Từ trước đến nay chúng ta đều không phải là bạn.”
Diệp Phù ném cô ấy xuống đất, Lâm Kiều thở hổn hển, sợ hãi mà nhìn Diệp Phù.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây