Diệp Phù lấy balo trên vai xuống, lúc này, Văn Văn đột nhiên che mặt khóc, cảnh sát Tống sợ tới mức đầu óc trống rỗng, vẫn may Diệp Phù phản ứng nhanh chóng, cầm một cái túi, vỗ lưng Văn Văn, để cho cô ấy mau nôn ra.
Nôn ra nước hòa lẫn với máu tươi bên trong con có vài con trùng nhỏ, lúc đang bò trong vũng máu tươi vài giây liền chết, Văn Văn dùng hết sức lực nôn ra, cho đến khi cô ấy không thể nôn ra thứ gì nữa, Diệp Phù mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Nửa hôp thuốc này anh cầm đi, cách vài tiếng lại cho Văn Văn uống một viên, tôi đi về trước, ngày mai tôi lại đến thăm em ấy.”
Cảnh sát Tống có chút lo lắng mà nhìn Diệp Phù, “Cô đừng để cho người khác biết trong tay cô có thuốc.”
Diệp Phù gật đầu, “Tôi biết mà.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây