Diệp Phù cười nói:
“Bí mật.”
“Được rồi, không nói thì thôi. Đi thôi, tôi dẫn hai người đi tới phía Nam.”
“Bây giờ anh không có quần áo gì để mặc à?” Diệp Phù liếc nhìn chiếc áo khoác rách như tương bần của Tề Viễn.
“Cô không biết ở căn cứ, một bộ quần áo đắt tiền tới cỡ nào sao? Tôi vẫn còn quần áo, nhưng khi ra ngoài làm nhiệm vụ, nhất định phải mặc thứ gì đó rách nát, chứ còn mặc nhiều quần áo thì có ích lợi gì? Mà lúc nào rồi mà cô còn nói tôi, cô nhìn lại cô đi, tên ăn mày còn mặc chỉn chu hơn cô nữa kìa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây