Khương Nhũng cõng Diệp Phù chạy mất mười phút, Diệp Phù để anh ta thả bản thân xuống, sắp xóc chết mất thôi, ngồi trên lưng anh ta có cảm giác như bị say xe ấy, sau khi được thả xuống, cô choáng tới nỗi đứng không vững, trực tiếp ngã vào trong tuyết.
“Đi từ từ thôi, sắp tới nơi vùng an toàn rồi.”
Diệp Phù nằm hai phút, sau khi hòa hoãn lại mới chầm chậm đứng dậy.
Mở túi ra, vừa nhìn liền thấy Đậu Miêu cùng Lạc Lạc cũng bị xóc tới bất tỉnh rồi, đợi cho chúng nó hòa hoãn lại được, Diệp Phù nhìn ngó chung quanh, đột nhiên thở dài một hơi.
Lọt vào trong tầm mắt đều là phế tích hoang vu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây