“Tôi đói rồi.” Đúng lúc này, Khương Nhũng đột nhiên bất thình lình thốt ra một câu như vậy, Diệp Phù vừa buồn cười lại vừa cạn lời.
“Tôi cũng đói rồi.”
“Ọc ọc” nuốt vào một ngụm nước bẩn, lục phủ ngũ tạng của Diệp Phù đều bị sặc phát đau.
“Khụ khụ khụ khụ, ọe….”
Sắc mặt Diệp Phù trắng bệch, miếng vải đen bịt trên mắt đã bị cuốn đi rồi, hai mắt sưng đau, con ngươi đỏ ngầu, thị lực của cô có hơi mơ hồ, hai mắt cũng đau đớn vô cùng, vừa ho vừa nôn, cả người chật vật không thể nhìn nổi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây