Diệp Phù bỏ Đậu Miêu cùng Lạc Lạc vào túi áo, dùng tốc độ nhanh nhất để thu hồi nhà gỗ, mấy món đồ nhỏ khác còn chưa kịp thu dọn, quả cầu lửa thứ hai, rồi thứ ba lại lần nữa rơi xuống.
“Chạy đi đâu đây?”
“Hang động đá vôi.”
Khương Nhũng lấy túi ra, treo Đậu Miêu cùng Lạc Lạc trên người anh ta, hai người vừa mới chạy khỏi sân chừng năm mươi mét, vị trí ban đầu của nhà gỗ đã có một quả cầu lửa rơi xuống, “ầm” một tiếng, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Diệp Phù đoán Khương Nhũng có năng lực nhìn đêm nên không đưa kính nhìn đêm cho anh ta nữa, thế nhưng lúc ánh lửa phát nổ kích thích quá lớn, hai mắt của Diệp Phù một lần nữa truyền lại cảm giác đau đớn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây