Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 175: Một mình tự sinh tồn thật khó khăn 4

Chương Trước Chương Tiếp

Buổi sáng, Diệp Phù ăn trứng gà luộc và uống sữa nóng. Cô không dám ăn đồ chua cay vì sợ vết thương tái phát. Đến chiều, cơn đau đã giảm bớt, nhưng màn sương mù dày đặc vẫn bao phủ khắp nơi.

Vừa ra khỏi sơn động, sương mù đã lập tức thấm ướt tóc và lông mi Diệp Phù. Cô dừng lại, lắng nghe tiếng động trong rừng. Thi thoảng, vài cánh chim vụt bay, lá khô lác đác rơi. Diệp Phù đưa tay ra, bắt lấy một chiếc lá đang rơi. Mùi bùn đất sau mưa thoảng chút tanh nồng, nhưng không khó chịu. Lau đi những giọt sương đọng trên mặt, Diệp Phù khập khiễng bước về phía sơn động.

Cây cối trong núi rất to và chắc chắn. Sau đợt nắng nóng, không ít cây đã chết khô. Diệp Phù định khi nào tìm được chỗ ở ổn định sẽ chặt một ít gỗ dự trữ. Thời tiết sau ngày tận thế thay đổi thất thường, không chừng sẽ có lúc lạnh giá, củi khô là thứ không thể thiếu.

Hai ngày trôi qua, Diệp Phù không tìm thấy dấu vết của những người khác trên núi. Tâm trạng cô cũng dần ổn định. Sống một mình tuy tự do thoải mái nhưng đôi lúc nghĩ đến nhóm cảnh sát họ Tống, cô vẫn không khỏi lo lắng.

Ngày thứ ba, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, không khí lạnh tràn về. Diệp Phù bỗng dưng có dự cảm chẳng lành. Cô lo lắng thời tiết thay đổi đột ngột sẽ có tuyết rơi lớn, vội vàng lấy nhiệt kế ra xem. Nhiệt độ đã giảm xuống mười độ. Diệp Phù cau mày, nhìn sơn động nhỏ hẹp. Nếu tuyết rơi thật, có lẽ cô phải nhanh chóng tìm chỗ trú ẩn khác. May mà vết thương đã lành hẳn, khả năng hồi phục của cơ thể dường như cũng tốt hơn trước.


Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 42%👉

Thành viên bố cáo️🏆️