Hai người tách ra ở bãi đỗ xe, Thẩm Trinh lái xe về nhà, Cao Huỳnh chạy chiếc xe điện cũ mới mua hồi tháng trước, kéo lê thân thể mỏi mệt trở về nhà thuê.
Ba giờ sáng đầu đường Lan Thành đã không còn bao nhiêu người, trong lúc chờ đèn đỏ, Thẩm Trinh trả lời Diệp Bách Xuyên một tin nhắn.
Khi xe đi ngang qua một khu chung cư cũ nát bẩn thỉu, bụng Thẩm Trinh đột nhiên kêu lên, từ giữa trưa đến giờ cũng chưa được ăn gì, bà có hơi đói bụng.
Gần đây bệnh viện quá bận rộn, rất ít bà ở nhà nấu cơm, cũng không biết trong nhà còn có nguyên liệu để nấu ăn hay không.
Đang lúc bà suy nghĩ xem lát nữa nên ăn mì sợi hay là cơm rang thì trong thùng rác cách đó không xa truyền đến một tiếng trẻ con khóc nỉ non yếu ớt, Thẩm Trinh là bác sĩ, bà rất chắc chắn âm thanh kia đúng là tiếng trẻ con khóc bà thường xuyên nghe được khi đi ngang qua khoa phụ sản.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây