Diệp Phù cũng từ trong trí nhớ mà tìm kiếm Quách Ngật. Quách Ngật cũng thật sự là một vị học thần, nếu nói Diệp Phù là vạn năm đệ nhất, thì cậu ấy chính là vạn năm đệ nhị, chỉ là vào kỳ hai năm cuối cao trung, cậu ấy lại đột nhiên chuyển trường, ai cũng không biết nguyên do, cũng không biết cậu ấy chuyển sang trường nào. Bởi vì cậu ấy rất nổi tiếng trong lớp, nên mấy năm nay trong nhóm lớp mọi người vẫn thỉnh thoảng bàn luận về cậu ấy, nghe nói cậu ấy đã xuất ngoại và trở về Lan Thành, lại còn mở một công ty thiết kế.
Chẳng lẽ giữa Quách Ngật và Tịch Tĩnh năm xưa có chuyện gì sao? Diệp Phù đột nhiên nhận ra, trong ba năm học cao trung, ngoài việc học tập và sự xa lánh của mọi người trong hai năm đầu, ký ức của cô về cái lớp này cũng không có nhiều.
“Cậu có bệnh à? Phẫu thuật thẩm mỹ làm hỏng luôn cả não của cậu rồi sao? Hay là coi tủy não của cậu là mỡ nên hút ra rồi? Trương Vi Vi, con người tôi ấy, rất không thích lải nha lải nhải, tôi thích động thủ hơn, cậu có muốn bị biến dạng khuôn mặt hay bị đánh bẹp cặp ngực giả không? Đừng gây sự với tôi, dù sao tôi cũng có rất nhiều tiền để bồi thường, nhưng nếu trên người cậu có có chỗ nào đó bị đánh hỏng, biết đâu cậu có thể biến thành cái hòm nằm dưới đất đấy.”
Trương Vi Vi tức giận đến tái mặt, Tịch Tĩnh khẽ mỉm cười: “Đồ nhiều chuyện, biến giùm.”
Cô ấy lôi Diệp Phù đến chỗ sâu trong cùng, cô chủ nhiệm vẫn chưa đến, mọi người đang trò chuyện, Tịch Tĩnh cầm một chai nước trái cây đưa cho Diệp Phù, còn mình thì lại nhận lấy một ly champagne từ người phục vụ và trực tiếp uống một hơi cạn sạch.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây