“Làm sao bây giờ? Không lái xe ra được, nếu không xuống xe chạy?”
Diệp Phù bình tĩnh lấy ra từ trong túi mình vài chiếc túi nhỏ, bên trong mỗi túi là một số vật dụng cần thiết cô đã chuẩn bị sẵn: một ít thuốc, một bản đồ vẽ tay, một chiếc bật lửa, một cặp kính nhìn đêm và một chiếc la bàn. Cô cẩn thận đưa cho mỗi người một túi.
“Nếu chẳng may chúng ta bị tách nhau ra, mọi người hãy cố gắng di chuyển về hướng Bắc. Tốt nhất là nên đi theo nhóm hai người. Hãy nhớ kỹ, căn cứ Long Đàm nằm ở phía Bắc, nếu không thể đến được đó, hãy tìm đường đi về hướng Tây Nam hoặc Tây Bắc.” Giọng Diệp Phù dứt khoát, đều đều.
Hạ Thụy run rẩy, ánh mắt sợ hãi nhìn những con gấu đen đang tấn công mọi người phía trước, cậu gần như tuyệt vọng: “Chị Tiểu Diệp, em không muốn xa chị.”
Diệp Phù nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hạ Thụy, giọng nói vẫn điềm tĩnh: “Chị cũng không muốn xa mọi người. Ý chị là, nếu không may bị tách ra, mọi người đừng hoảng sợ, hãy thật bình tĩnh. Trong túi có bật lửa và kính nhìn đêm, đừng để thất lạc. Bây giờ, mỗi người đeo ba lô của mình lên nào.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây