Gần đây có một nhóm thổ phỉ đóng quân trên một ngọn núi cách bọn họ mười kilomet, Khương Nhũng nói rằng bọn cướp này ở đó phục kích những người tị nạn trên đường. Bọn chúng không chỉ cướp vật tư của những người tị nạn mà còn bắt những người đàn ông làm tù binh để lên núi làm những công việc nặng nhọc, còn phụ nữ thì bọn chúng bắt để sinh con và làm công cụ phát tiết.
“Chuyện này xảy ra từ khi nào vậy? Bọn súc sinh này còn muốn bức hiếp kẻ yếu để sinh con, đáng bị ung thư sinh dục. Một đám dã thú, còn kém cỏi hơn lợn chó, không xứng làm người, người nguyên thủy còn không dã man như vậy. Tức chết đi được, những người tị nạn đó phải làm sao đây? À, hay chúng ta lái một chiếc xe công vụ chạy đến nói cho bọn họ?”
Tề Viễn tức giận đến mức sắc mặt hết trắng lại xanh, giọng như muốn khóc mà nói: “Con người sao lại trở nên tệ hại như vậy chứ.”
“Trước ngày tận thế, hầu như ngày nào cũng có thể nghe được tin tức về các vụ giết người và ngược đãi chó mèo. Tề Viễn, trên thế giới này vẫn luôn có người xấu, vẫn luôn có những kẻ súc sinh không biết điểm dừng. Ở thời đại văn minh còn có pháp luật để áp chế bọn họ, bây giờ xảy ra tận thế, không có sự ràng buộc của pháp luật, mặt tối của nhân tính con người sẽ không bị trấn áp, bọn họ sẽ chị trở nên ác động và vô đạo đức hơn.”
Sắc mặt của Diệp Phù cũng không được tốt, sào huyệt của bọn cướp ở quá gần, không chừng một ngày nào đó bọn chúng sẽ mò đến hang động.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây