Khương Nhũng quay lại nhìn Diệp Phù, cô gật đầu: “Cứu anh ta đi, nhìn anh ta thật đáng thương. Chúng ta đều là đồng loại. Dù sao chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương chúng ta.”
Khương Nhũng đối ánh mắt ngưỡng mộ và tin tưởng của Diệp Phù, anh dùng một tay nhấc người đàn ông đó lên.
“Ba lô của anh ta nặng quá, không biết bên trong có cái gì.” Diệp Phù ôm ba lô, Khương Nhũng cõng người đàn ông trên lưng, bọn họ vừa định quay về núi, Khương Nhũng đột nhiên cảnh giác.
“Sao vậy?” Diệp Phù giật mình.
Khương Nhũng thả lỏng nói: “Là động vật, anh còn tưởng rằng là con người.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây