“Chạy đi đâu mất rồi? Người đâu, mẹ nó chứ, con đĩ này còn dám chạy nữa cơ, để ta mà bắt được thì không giết cô mới là lạ.”
Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim của Diệp Phù liền nhảy dựng lên, vào lúc đối phương sắp bước tới bên cạnh, cô liền nhảy vụt ra từ đoạn cua của con hẻm, sau đó găm mạnh mũi tên ở trong tay mình vào phần bụng của tên đàn ông cường tráng kia.
“A……con mẹ nó……” Diệp Phù đâm xong liền quay người chạy đi, cô không biết đối phương đã chết hay chưa, nhưng lúc cô chạy đi thì đối phương vẫn cứ chửi rủa ở phía sau, Diệp Phù cảm thấy có chút hối hận khi ban nãy đã ra tay quá nhẹ, cô cầm theo hành lí trốn vào một con hẻm nhỏ, đến khi trời tối, cô mới xách hành lí bước ra ngoài, tiếp tục đi về phía Nam của thành phố.
Khi đi đào rau dại hồi trước, cô đã từng đến phía Nam của thành phố, bên đó có rất nhiều biệt thự đơn lập, sau tận thế, những căn biệt thự đó đã bị bão lũ nhấn chìm toàn bộ, lại còn bị những người còn sống sót cướp phá sạch sành sanh, rồi sau trận động đất, khu biệt thự đã hoàn toàn biến thành một đống đổ nát, bởi hoang vu hẻo lánh nên hầu như không có ai đặt chân tới đó, nhưng Diệp Phù cảm thấy bên đó có khi lại là một nơi vô cùng thích hợp để ẩn náu.
Vừa đói vừa mệt, chân cũng bị cọ xát đến mức ứa máu, nghĩ đến việc không còn nhà để về nauxw, mũi của Diệp Phù lại thấy cay cay, nước mắt liền lã chã rơi xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây