“Lúc mọi người mới rời đi, có một thời gian có không ít người đến gây chuyện, bởi vì lúc ở thành phố dưới lòng đất, mọi người không cần làm cũng có cơm ăn, rời khỏi thành phố dưới lòng đất lại phải tự lực cánh sinh, tâm lý nhiều người không cân bằng, liền bắt đầu gây chuyện, người gây chuyện đều là các thanh niên mười lăm mười sáu tuổi, vì ép chuyện này xuống, bọn tôi phải lấy vũ khí ra, cũng xử lý ba người gây chuyện nhất, sau chuyện này, mọi người mới ngoan ngoãn trồng trọt làm việc.”
“Hai năm nay, trong thôn cũng khá êm đềm, ngoại trừ năm đầu tiên mọi người cùng nhau khai hoang trồng trọt, phân chia lương thực ra thì bắt đầu từ năm ngoái, tất cả mọi người, bao gồm già trẻ trai gái, đều được chia đất, tự trồng lương thực tự ăn, không cần giao nộp rồi chia đều nữa, mọi người cũng gắng sức làm việc hơn. Còn có một chuyện, tháng năm năm ngoái, những người trốn chạy vào đêm mưa giông đó đều trở về, họ bị tôi sắp xếp ở thôn phía tây, có người thân thì có thể sinh hoạt cùng nhau, không có người thân thì mấy người tập họp lại ở với nhau, cũng có thể ở riêng, tóm lại, không có ai bị đói.”
“Vậy thì tốt, thực ra lúc bọn tôi vào thôn đã phát hiện có nhiều người hơn rồi, mấy người đó trở về được đúng là vô cùng may mắn.” Diệp Phù chỉ cảm thấy đã buông bỏ được tảng đá lớn trong lòng, cả người nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Đúng rồi, lần này mọi người trở về rồi còn đi nữa không?” Phương Minh hỏi.
“Phải về chứ, anh Tống và Tề Viễn còn ở Lan Thành đợi bọn tôi nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây