Diểu Diểu ôm Bảo Nhạc: “Cảm ơn, chị cũng rất xinh, tóc chị vừa đen vừa bóng, rất đẹp.”
“Em còn đẹp hơn, tóc em giống tiên nữ vậy, chắc em là tiên nữ.”
Diểu Diểu cười hi hi: “Em không phải tiên nữ, em chỉ là bảo bối của ba mẹ thôi.”
Văn Văn và Hủ Hủ lén cười ở phía sau, lúc này, Phó Kiều quấn tạp dề từ trong nhà gỗ chạy ra, thấy mấy người Diệp Phù, cô ấy kích động bật khóc.
“Em còn tưởng đứa nhỏ này gạt em nữa chứ, không ngờ là thật, sao đi là đi suốt bốn năm, có biết bọn em nhớ mọi người lắm không?” Tầm mắt Phó Kiều nhìn một vòng, không nhìn thấy cảnh sát Tống và Tề Viễn, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây