Những toà cao ốc building trong trí nhớ đã bị san bằng, vừa liếc mắt nhìn toàn bộ Lan Thành chỉ còn lại là đống hoang tàn đổ nát đen thui.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi tro, bên trong đống đổ nát mọc lên một ít cỏ dại. Toàn bộ thành thị giống như một thành phố ma, rõ ràng là ban ngày nhưng nơi đây lại ngột ngạt giống như đêm tối.
Diệp Phù cố gắng phân biệt phương hướng nhà mình nhưng đã hai mươi năm trôi qua, ngôi nhà trong trí nhớ đã chỉ còn lại là những đường nét mơ hồ. Mấy ngày hôm trước Lan Thành mới đổ một trận mưa nên bị đọng lại những vũng nước bẩn bị hoà cùng đống than tro. Diệp Phù hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía mọi người.
“Đi thôi, vào thành phố.”
Sau khi thu lại mấy con ngựa vào trong không gian, mọi người tìm một con đường có thể đi được vào thành phố. Khương Nhũng đi đằng trước, thị lực anh tốt nên có thể kịp thời tránh khỏi những cái đinh bị rơi trên mặt đất. Tâm trạng Diệp Phù đã bình tĩnh trở lại, cô an tĩnh đi theo phía sau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây