Trở về không gian, Diệp Phù trực tiếp dời dàn loa ra ngoài để hát, dù sao cũng không làm tới người khác, Khương Nhũng thấy cô vui như vậy, đột nhiên cảm thấy tiếng hát như giết heo của Diệp Phù cũng biến thành nhạc tiên.
Chờ mọi người ra khỏi thành phố dưới lòng đất, vậy thì hai người chẳng còn thời gian riêng tư nữa, Khương Nhũng không biết làm sao cười một tiếng, tiếp tục rửa trái cây rừng trong chậu.
Buổi tối lúc ăn cơm, Diệp Phù từ khu dự trữ tìm ra một chai rượu, uống một ly, hai người đều có hơi say, Diệp Phù nhìn ly rượu vẫn đang cười, cười rồi, cô lại khóc, cô cũng không nói ra bây giờ mình có cảm xúc gì, hưng phấn rồi, hình như chỉ còn lại buồn bã mất mát.
Khương Nhũng lẳng lặng nhìn Diệp Phù, chờ cô khóc mệt, nằm trong ngực Khương Nhũng tiếp tục nói bậy nói bạ, Diệp Phù gọi tên rất nhiều người, có rất nhiều tên, Khương Nhũng cũng lần đầu tiên nghe thấy, Diệp Phù nói, đó là cố nhân ở Lan Thành của cô.
“Khương Nhũng, em muốn trở về Lan Thành, em nhớ nhà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây